Khi đang rong ruổi trên đường bất chợt tôi nhìn thấy sắc màu đỏ chói từ những chùm hoa phượng gợi cho tôi nhớ đến tuổi thơ, đến những tà áo trắng thướt tha.
Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất bên dòng sông Hương thơ mộng với những đền đài, thành quách rêu phong của một thời vang bóng. Tuổi thơ tôi gắn liền với những con đường mộng mơ xứ Huế, trong những con đường ấy tôi nhớ nhất là đường Đoàn Thị Điểm bên thành nội. Dọc hai bên đường là những cây phượng xòe tán xanh mướt.
Những ngày nắng gắt khi đi vào con đường này không cần đội nón mà vẫn thấy mát rượi. Và khi tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè đến thì những chùm hoa phượng cũng đua nhau khoe sắc thắm. Lá phượng như những hạt cườm nhỏ xinh vương trên những tà áo dài trắng muốt, những bông hoa phượng bay bay như những chiếc chong chóng xoay tròn mỗi khi có một trận gió thoảng qua.
Chẳng thế mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã đặt tên cho con đường là “đường Phượng bay” và người nhạc sĩ tài hoa nhiều duyên nợ với mảnh đất Thần kinh ấy đã phải thốt lên ... “Đường phượng bay mù không lối vào, hàng cây lá xanh gần với nhau...”.
Sau những lo toan của bộn bề công việc, được tản bộ dưới những hàng phượng vĩ, được hít thở bầu không khí trong lành, mát rượi lại thấy lòng mình yêu cuộc sống nhiều hơn. Lũ học trò chúng tôi mỗi khi hè về vẫn thường hái những chùm hoa phượng để trước giỏ xe chạy vòng quanh thành nội, qua cầu Trường Tiền, qua sông Hương, Bến Ngự, rồi gọi nhau í ới, cười loang trắng cả dòng sông.
Ngày tôi lên đường nhập ngũ cũng là ngày những hàng cây trên đường phượng bay đỏ một màu thắm thiết. Mệ (bà) tôi đùa: “Nhìn mi gầy khẳng khiu như cành phượng ni thì đi bộ đội mần răng được, mệ lo lắm!...”. Rồi mệ lại dặn dò tôi “ráng hoàn thành tốt nhiệm vụ, đừng để mệ buồn nghe con”. Tôi ôm cổ nội rồi cười híp mắt.
Tiễn tôi ra ga người bạn gái cùng học cấp 3 ngượng ngùng dúi vào tay tôi cành phượng nhỏ nở hoa rực rỡ rồi vội vàng quay bước như sợ bắt gặp ánh mắt của giờ phút chia ly. Dù chưa nói với nhau nhưng những cánh phượng đỏ thắm được tôi và em xem như một lời hẹn ước.
Dù chưa nói với nhau nhưng những cánh phượng đỏ thắm được tôi và em xem như một lời hẹn ước. |
Lời hẹn ấy đã giúp tôi vượt qua những vất vả của thao trường trên cao nguyên đầy nắng và gió, vượt qua khó khăn trong cuộc sống thường ngày, để tôi vươn tới lý tưởng cao đẹp của đời mình là trở thành anh “bộ đội cụ Hồ”, lời hẹn đã đưa tôi và em đến với nhau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã 8 năm trôi qua, trở thành một người lính như niềm mơ ước và cũng là niềm mong mỏi của nội, tôi luôn hứa với lòng mình phải sống xứng đáng với niềm tin yêu của đồng chí đồng đội, của những học viên thân yêu và “không để nội phải buồn”.
Giờ đây, mỗi khi mùa hè đến, nhìn những học viên truyền tay nhau cành phượng đỏ thắm tôi lại như thấy hình dáng nội gần gũi, thân thương, thấy những kỷ niệm về tuổi thơ, về người vợ thân yêu của mình.